Tuesday, September 8, 2015

mười tám . melbourne


hôm nay tự dưng click vào nghe bài này. tiếng chuông tram leng keng, tiếng người ra vào, màu xanh lá quen quen. melbourne. một nơi xa xa, vừa tròng trành, vừa êm ả. tôi nhớ 3 tháng mùa hè đi làm ở quán sushi nhỏ, tối về bó gối nhìn ra cửa sổ lóng lánh đèn có cái cần cẩu hình hươu cao cổ; nhớ một vài và thật nhiều cái ôm; nhớ một sự trống rỗng lúc nào cũng hiển hiện mà tôi giả vờ không nhìn thấy; nhớ biển ào ạt và tôi khóc òa bối rối trước người tôi từng yêu; nhớ những sự việc chỉ xảy ra trong năm phút, như người phục vụ cười hiền lành đi cà nhắc, hay người quét dọn chỉ tôi vào tàu điện ngầm ngày đầu đi lạc.

hôm cuối tuần nhớ cô bạn thân, gọi cho nhau sau hơn nửa năm. hai đứa lớn lên, yêu những người khác, ở các thành phố khác, vẫn ríu rít và cười những chuyện như thế, kể về những người tôi đã từng quen. tôi không biết gọi mặt đặt tên cảm xúc của mình như thế nào; nhìn về melbourne bây giờ giống như tình cờ nhìn thấy một người bạn cũ trên đường, rồi cứ để bạn đi qua mà không dám chào. buồn vui không rõ, tôi chỉ biết người bạn đấy đã nhìn thấy mình trong một khoảng không gian khác mà tôi vẫn luôn giữ gìn, giờ tôi khác, bạn có lẽ không nhận ra tôi nữa, nên tôi cũng chỉ cười và đi tiếp những con đường của mình.


cô bạn kể về anh. anh vẫn bận, người yêu chăm. tôi chưa cảm thấy đến lúc tôi nói được thật lòng chúc anh hạnh phúc. 

thế thôi,


No comments:

Post a Comment