Monday, September 28, 2015

hai mươi . gấu xấu xí


đây là một bạn gấu tôi làm một hai tuần trước. hơi bị uốn éo gian manh một tí, vừa ngồi khâu vừa cười hí hí vì mắt bạn bé tin hin.

tôi thấy những thứ tôi làm thì chẳng bằng ai, xấu xí còi cọc, đồ ăn chụp lên ảnh loay hoay mãi vẫn lộc ngộc, như một đứa trẻ con tô trộm son của mẹ. không hẳn là sợ người ngoài nhìn vào, mà nhiều hơn là một cái standard cao ngút ngàn "giống mấy chị siêu siêu nấu ngon chụp ảnh đẹp" trong chính bản thân mình. 

hôm qua ngồi viết viết thật nhiều trên ngọn đồi ở dhramsala, tôi mới thấy tôi thích viết không phải vì tôi viết hay hay kể được câu chuyện gì thú vị, tôi viết chỉ giống như một cách sắp xếp các ý nghĩ trong đầu cho ngay ngắn để tôi hiểu những chuyện đang diễn ra hơn, để tôi bình tĩnh lại và tỉ mẩn phân tích. từ nhỏ đến lớn, trườn từ blog này qua blog khác, tôi vẫn đang viết cho bản thân mình, và tôi cũng chỉ thoải mái viết cho bản thân mình. có lẽ các việc khác cũng nên bắt đầu như vậy cho vui vẻ và nhẹ nhàng.


bạn gấu khác lúc ở hồ pangong, cũng đang cảm thấy hơi xấu xí một chút.

Friday, September 18, 2015

mười chín . courage

18 september

i have been cooking this idea in my head for long enough, the idea of what i can do to stay true to myself and to give something kind to the earth; the idea that allows me to live slower, be happier and earn less. i have it in my mind when i wake up, and carry it with me to hug it tightly on my bed. i don't want it to, again, be just an idea and never has a change to live.

i am reading this book called "the gifts of imperfection", which says something along the line of "courage is to be yourself", and hell isn't being yourself take courage. the idea of being so truly myself scares me so much that i can only mention it once in a while in jokes with the fear that people will laugh at it (how ironic). i can see the frown and scold from my parents, i can see the smirk of my peers, i can see the disappointment from anyone who has "hope" in me. the toxic "hope" for me to be the person they want me to be.

the hope to be normal, the normal way of living, in any countries, is to survive with consumerism: you buy stuff, you consume stuff, you work for stuff. the thing is, i don't think i need "stuff", i don't find joy in "stuff". staying in a closed office space 9 hours a day makes me realise this isn't what i want. very quickly i go back to the start: on the verge of usual anxiety and self-doubt. yet slowly i discovered another way of living, simple, less but more, balanced, mindfulness. it grows taller and stronger in my heart. i know i have to let it out.

today for the first time i talked about it, visualised it to the one i trust and love the most - my boyfriend. throughout the talk i could hear my voice getting smaller and smaller, my heart beat faster, my mind would imagine scenario of him rejecting, laughing, mocking. i bursted to tears when he asked simple questions, thinking that he didn't believe in me. i didn't know that shame can be that visible. i realised it was all me, it was me who didn't have trust, it was me who was scared, it was me who doubted myself; more than anyone. and i feel strong again, naming and realising shame is the first step to overcome it.

good day, good day.


Tuesday, September 8, 2015

mười tám . melbourne


hôm nay tự dưng click vào nghe bài này. tiếng chuông tram leng keng, tiếng người ra vào, màu xanh lá quen quen. melbourne. một nơi xa xa, vừa tròng trành, vừa êm ả. tôi nhớ 3 tháng mùa hè đi làm ở quán sushi nhỏ, tối về bó gối nhìn ra cửa sổ lóng lánh đèn có cái cần cẩu hình hươu cao cổ; nhớ một vài và thật nhiều cái ôm; nhớ một sự trống rỗng lúc nào cũng hiển hiện mà tôi giả vờ không nhìn thấy; nhớ biển ào ạt và tôi khóc òa bối rối trước người tôi từng yêu; nhớ những sự việc chỉ xảy ra trong năm phút, như người phục vụ cười hiền lành đi cà nhắc, hay người quét dọn chỉ tôi vào tàu điện ngầm ngày đầu đi lạc.

hôm cuối tuần nhớ cô bạn thân, gọi cho nhau sau hơn nửa năm. hai đứa lớn lên, yêu những người khác, ở các thành phố khác, vẫn ríu rít và cười những chuyện như thế, kể về những người tôi đã từng quen. tôi không biết gọi mặt đặt tên cảm xúc của mình như thế nào; nhìn về melbourne bây giờ giống như tình cờ nhìn thấy một người bạn cũ trên đường, rồi cứ để bạn đi qua mà không dám chào. buồn vui không rõ, tôi chỉ biết người bạn đấy đã nhìn thấy mình trong một khoảng không gian khác mà tôi vẫn luôn giữ gìn, giờ tôi khác, bạn có lẽ không nhận ra tôi nữa, nên tôi cũng chỉ cười và đi tiếp những con đường của mình.


cô bạn kể về anh. anh vẫn bận, người yêu chăm. tôi chưa cảm thấy đến lúc tôi nói được thật lòng chúc anh hạnh phúc. 

thế thôi,