Tuesday, August 29, 2017

ba mươi mốt .

mình nhớ quá, nhớ phát khóc được. mình xem lại ảnh và mình nhớ thật là nhiều. những thứ nho nhỏ, như cái chuông để gọi mọi người đến giờ uống trà và giờ ăn cơm, những cái cốc nhôm, những người phụ nữ mình đã quên tên (mình thực sự rất buồn về điều này). mình nhớ cái cảm giác ở đấy, vừa quá hiển nhiên vừa cảm thấy uneasy theo một cách nào đấy.

à phải rồi, uneasy vì mình không hòa nhập.

mình thích ở đấy một phần vì mọi người nói gì mình không hiểu, mình chỉ cần cười là tất cả đều ổn. nhưng rồi khi có những câu chuyện tiếng anh, thì mình hiểu hết và mình lạc lõng, mình không biết nói gì cả.

cho đến giờ, mình vẫn tự thuyết phục là chả sao cả, mình ổn. nhưng nó cản trở mình làm nhiều việc quá, cái sự tự ti đến nhạt nhẽo của mình, nó cản trở mình làm một người bạn tốt, một người con tốt, một người yêu tốt, nhưng hơn hết là một con người tốt. nó khiến mình quẩn quanh yên ổn đến mức bí bách trong cái kén của mình.

mình cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu cả, chỉ là mình cần phải biết thôi.