Wednesday, September 9, 2020

bố

(viết từ 2015)
nếu lập ra một danh sách những điều tôi thấy khó nói nhất, chắc hẳn "bố" sẽ hiện ra ngay ngắn và chẳng hề khiêm nhường. bố tôi cao lớn, dù giờ đầu tôi đã nhỉnh hơn bố một tẹo, tôi vẫn nghĩ về bố cao lớn, mạnh mẽ, như một hòn núi sừng sững. bố chiều và yêu trẻ con, nhưng lớn lên đối với tôi bố lạnh lùng kẹp tôi vào những khuôn khổ của bố: con gái thì phải như thế này, đến tuổi này thì phải như thế này, phải chọn theo ngành này.. vùng vằng, tôi bỏ chạy. chạy xa tít, đến mức tôi còn chẳng nhìn thấy bố nữa.

hồi nhỏ toàn được bố bênh khi mẹ đánh đòn, lớn lên lại tránh thật nhiều những cái đánh đòn về tinh thần từ bố. xa nhà hai lần, mỗi lần tôi nói chuyện với bố được một hai lần trong cả năm. tôi sợ bố lại hỏi "thế sau việc này con sẽ làm gì", tôi sợ ngôn từ và sở thích của tôi không đủ để thuyết phục bố cho tôi dừng lại con đường bố dành cho tôi mà để tôi tự đi lối đi của mình, tôi sợ bố nói to, sợ bàn tay to và dày dơ lên và dừng lại ở mặt tôi đỏ rát.

tôi nhớ năm đón sinh nhật tuổi 20 bên úc bố gửi một email, kể chuyện năm 20 tuổi bố đóng quân trên núi bài thơ rồi bắn lên trời 20 phát súng AK ròn rã, mới nhận ra bố cũng đã từng như mình. bố cũng từng 20, bố có lẽ cũng bối rối, cũng vấp ngã nhiều hơn tôi rất nhiều.

tôi thấy mình giống một cái lò xo, ai bảo tôi làm gì tôi sẽ làm ngược lại, tin tưởng rằng tôi có thể học được nhiều hơn. chẳng có cách nào là đúng, nhưng có lẽ trong những lần vội vã chạy và vội vã đáp trả, tôi đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu là yêu thương.