Sunday, August 23, 2015

mười bảy . vô dụng

tôi không nghĩ là mình ổn

những ngày này tôi thấy mình căng ra như một quả bóng, động vào là muốn nổ tung. tôi mè nheo, cáu kỉnh, che giấu, bận rộn, vội vàng. những người muốn giúp, tôi ngờ vực. tôi thấy mình chạy vòng quanh đến kiệt sức trong cái vũ trụ để trọng tâm là chính bản thân mình.

tối hôm qua tôi đẩy anh ra thật xa. tôi biết là anh sẽ vẫn ở đấy, kiên nhẫn chờ tôi, để cho tôi thời gian để hiểu mình và hiểu anh. tôi chỉ không biết là tôi mang lại được gì, tôi có đáng để chờ không, tôi có đáng để làm anh như thế không. nhìn lại những chuyện cũ; ngay khi tôi nghĩ mình đã khác lắm rồi, trưởng thành lắm rồi, thì tôi lại nhận ra chẳng có gì thay đổi, mọi chuyện vẫn thế. tôi vẫn chưa yêu được mình, tôi vẫn làm những người xung quanh tôi lo lắng suy nghĩ nhiều hơn tôi mong muốn, tôi vẫn bối rối và loanh quanh.

cả ngày hôm nay tôi cặm cụi trong bếp, giá treo bếp tự nhiên vỡ, và đống bột của tôi ban đầu cứ đặc quánh. nghe thì buồn cười, nhưng lúc đấy tôi cảm thấy như chẳng có ai hay cái gì có thể yêu thương được tôi cả, cảm giác như mọi thứ đang thì thầm "dừng lại đi, vô dụng"


dù sao thì bánh làm ra cũng ổn, tôi có thể làm tốt hơn, nhưng thôi để lần sau. tôi làm carrot cake cũng chỉ vì muốn mang tặng bác bán rau và bác cửa hàng tạp hòa tốt tính, vì chúng tôi (lại) sắp chuyển khỏi khu này. claudia khen ngon, đồ gì tôi làm ra nó cũng khen ngon cả..



làm hummus để dùng nốt chỗ đậu gà còn lại. tôi phết lên bánh mì rồi cho thêm đống cà rốt thái nhỏ còn thừa của bánh, ngon.



hummus thì dễ lắm, xay đậu gà nấu chín, hạt tiêu, muối và dầu ăn đến mịn nhuyễn là xong. thích hợp làm lúc thấy mình chẳng làm được cái gì nên hồn cả :))




Thursday, August 13, 2015

mười sáu . bất ngờ


tôi thử làm bơ lạc, bị cho quá nhiều muối và quá ít dầu nên chẳng ra thành bơ mà thành cục cục dính vào nhau ăn mặn nhiều hơn ngọt, cũng không phết được lên bánh mì.. tôi định ăn cùng với cơm thì loay hoay làm cháy cả một nồi, hạt gạo đen thui. thỉnh thoảng cảm thấy chẳng làm được cái gì đúng cả. 

.

lại sắp phải chuyển nhà. có những chuyện tôi chẳng bao giờ ngờ đến được. nếu như đợt trước vừa pack đồ xong thì kenlei báo hợp đồng nhà mới bị hủy, thì bây giờ khi cứ chắc mẩm là sẽ được ở lại lâu thì flatmate lại từ tốn mời ra ngoài vì không hợp tính. lại nghĩ đến những ngày tiếp theo mồ hôi dính lưng áo đi lang thang tìm nhà trong khu lajpat, rồi lại ì ạch mang vác từ lọ ruốc đến áo quần sang một căn nhà mới, tôi thấy nản và mệt mỏi. thời gian này giúp tôi học được nhiều về bản thân mình, nhưng nếu tôi dám nói ra thành thực: tôi muốn về. 

bạn có phán xét không nếu tôi bỏ cuộc, dù chỉ là trong suy nghĩ?

một đôi giày kiểu punjabi màu mè tôi mua ở amritsa

Monday, August 10, 2015

mười lăm . write for self

*i asked a question and used writing to answer myself*

why do we travel? why do we spend endless days and money to touch things that we don't know, to listen to language we don't understand, to meet people we have never met? in between bus stops from the last trip i woke up while the moon was still a vague figure in the dark blue sky, thinking to myself the reason i have chosen this lifestyle and this road. is it just for an image of an "adventurous, well-travelled, interesting" person to be build up on social media and people's eyes? is it an escape from the problems and the people i couldn't face where i am from? is it to learn? why can't i learn back home? is it to grow? why can't i grow at home?

traveling, i think, is not another part of your life that you set aside in a special chapter. it is life. it is here. it can be a bit more challenging, it can be a bit more freeing, still it is not that different. you are living. being on a camel's back or sitting in your office's chair, it is all living, nothing more than the other, nothing glamorous and nothing boring. and you have to be aware of reality, of this very now moment. 

reality is lovesick for this particular human's warmth, is not fitting in anywhere, is meeting people that you will rarely remember, is struggling to keep all the relationships you have developed not fading away. it is also the smell of ginger in chai tea or the burning hot delicious piece of kulcha, it is meeting the person who makes the embroidery shoes you bought, it is sharing a free simple meal with thousands people sitting barefoot inside a temple. i can tell you for days and nights of the things i have and the thing i lost. i still don't have, and probably never gonna have the answer for "why". just like back then when i make a decision to leave, it is just this firm trust in myself and whatever life has to offer.

after all the act of questioning distracts us from the joy of being now. life is real and raw, mundane and beautiful. just a little reminder for myself, whatever you chose, whoever you are, be all there.

Sunday, August 2, 2015

mười bốn . tháng tám

tháng bảy dài lê thê và ảm đạm. tôi khóc nhiều, giận dỗi anh nhiều, cãi nhau với sếp, đưa kenlei đi bệnh viện cấp cứu, nghe nó khóc.. và còn nhiều điều nữa. thành thật mà nói, tôi không nhớ mình đã nghĩ đến việc bỏ cuộc bao nhiêu lần

nhưng cuối cùng thì tháng tám cũng đến, những thứ nằng nặng cũng đi dần. tháng tám của tôi đã được sắp xếp từ lâu cho những chuyến đi mới, nghĩ đến thôi đã thấy vui âm ỉ.

có đi xuống mới biết đi lên, nhỉ?

.

hôm qua bọn tôi tổ chức sinh nhật bất ngờ cho kenlei. giấu diếm cả tuần hê hê. tôi làm bánh mì chuối - banana bread. đây là lần đầu tiên tôi làm cả một chiếc bánh một mình, cắt ra thơm nức, mềm, ẩm vừa đủ và ngọt nhè nhẹ. siêu thích.


công thức

momo là một trong những món bọn tôi đứa nào cũng thích nhất ở ấn. kenlei ăn chay nên bọn tôi làm nhân với cải, cà rốt, hành tây.. nima nặn bánh vừa nhanh vừa đẹp, tôi tập làm thì ra méo mó chả ra cái hình gì..




mời mọi người ăn cơm.