Tuesday, October 5, 2021

đầu tháng 10


mình cũng đã viết một bài tủn mủn trong tháng 9, nhưng thôi, cũng đã qua rồi, mà cũng không có chuyện gì lắm hehe

mình mới đọc xong 'thư viện lúc nửa đêm'. mình không phải là người hối tiếc quá nhiều thứ, nhưng thỉnh thoảng mình cũng thắc mắc, nếu như mình không làm một việc gì đó trong quá khứ, thì cuộc sống hiện giờ của mình sẽ như thế nào? chỉ một quyết định nhỏ vô thưởng vô phạt như tự nhiên chụp ảnh phim, dần dần nhiều năm sau dẫn mình đến lab để gặp được anh. nếu mình lựa chọn cố gắng ở lại úc thì sao nhỉ, hay chỉ cần là không đến lab ngày hôm đấy chẳng hạn. nội dung truyện làm mình nhớ đến phim mr.nobody và the butterfly effect, có phần nhiều hi vọng và relatable hơn. đoạn giữa truyện cảm thấy hơi dài, cốt truyện cũng dễ đoán thôi, nhưng đọc xong mình cũng cảm thấy trân trọng cuộc sống hơn, có thể là vì cách viết đơn giản dễ hiểu của tác giả. sáng nay nghỉ nên đi xe lòng vòng phố cổ, nắng hơi rát trên da, nhìn hàng cây màu xanh trải dài mình đã nghĩ tất cả những thứ đẹp đẽ này đều sẽ không tồn tại nếu như mình không sống. nên ngay cả cái cảm giác hơi khó chịu vì nóng, mình cũng rất may mắn để được tận hưởng rồi.

mấy ngày trước một người trong gia đình mình qua đời vì bệnh. không ai ngờ đến điều đấy vì chú còn trẻ, cảm thấy như mới gặp chú một, hai tháng trước. mình nghĩ mình cũng chưa process được việc này. có một điều mình biết là, chết là hết thôi, cái quan trọng là lúc sống với nhau như thế nào. anh đã nói với mình như thế, và giải thích đấy là vì sao anh luôn cố gắng giúp người khác hết mình dù không phải lúc nào cũng thoải mái. không phải là vì để anh là người tốt, mà là để không có sự hối tiếc khi mọi chuyện qua đi.

mình cảm thấy thật nực cười khi cuối năm ngoái hàng ngày mình cảm thấy muốn chết, but well, cảm giác đấy vẫn valid mà nhỉ. chỉ là mình đã đi được qua nó thôi.

mình cũng đã làm bánh tốt hơn chút chút





No comments:

Post a Comment